Có Một Thượng Đế Không?
Trả lời câu hỏi "Có một Thượng Đế (Đức Chúa Trời) không?" trong khoảng 775 từ? Có lẽ đây là nhiệm vụ dễ nhất mà Tabletalk từng giao phó, vì câu trả lời quá rõ ràng? Không có những người vô thần nhất quán, chỉ có những người đang trốn tránh Thượng Đế. “Các từng trời rao truyền sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, Bầu trời giãi tỏ công việc tay Ngài làm.” (Thi-thiên. 19:1). Thượng Đế là nền tảng của mọi sự vật điều đó không thể chối cãi được.
Hoặc, đây có phải là nhiệm vụ khó khăn nhất mà Tabletalk từng giao phó không? Một câu trả lời toàn diện có thể lấp đầy cả một thư viện. Những gì tiếp theo đây chỉ là một mảnh vụn lạc lõng từ một chương trong một cuốn sách trong thư viện đó.
1. Thượng Đế Đấng Tạo Hóa là giải pháp duy nhất cho câu đố tối thượng của Gottfried Leibniz và Martin Heidegger: “Tại sao lại có cái gì đó, chứ không phải là không có gì?” [Ex nihilo nihil fit] “Không có gì từ không có gì.” Hãy lưu ý rằng không có gì không phải là một “tiền thứ gì đó”; nó không phải là “một thứ gì đó được giảm thiểu đến mức tối thiểu.” Không có gì là KHÔNG có gì, không có ĐIỀU GÌ. Không có gì—một khái niệm mà tâm trí không thể hiểu được chính xác vì không có gì thiếu “thực tại” ngay từ đầu. Để biến đổi câu nói nổi tiếng của René Descartes Cogito, [ergo sum] (Tôi tư duy, vì vậy tôi tồn tại), chúng ta có thể nói, [Quod sum, non cogito de nihilo] (Vì tôi tồn tại, tôi không thể tưởng tượng ra cái không có gì). Điều đó dẫn đến một suy nghĩ khác theo phong cách Descartes: [Quod cogito, ergo non possibile Deus non est] (Vì tôi suy nghĩ, vì vậy không thể nào Chúa không tồn tại). Vũ trụ, sự tồn tại của tôi, và khả năng lý luận của tôi đều phụ thuộc vào thực tế rằng sự sống không và không thể đến từ hư vô, mà cần một nguồn gốc hợp lý và có lý luận. Điều ngược lại (thời gian + cơ hội = hiện thực) là không thể được. Cả thời gian lẫn cơ hội đều không phải là hiện tượng trước vũ trụ.
2. Thượng Đế này phải là Đức Chúa Trời trong Kinh Thánh, vì hai lý do. Điều đầu tiên là chỉ có một vị thần như vậy mới đủ khả năng làm nền tảng cho sự liên kết vật lý của vũ trụ như chúng ta biết. Thứ hai, sự tồn tại của Ngài là nền tảng duy nhất có tính nhất quán, dù được thừa nhận hay không, cho tư duy và giao tiếp lý trí. Do đó, người không tin vào Thượng Đế tất yếu phải dựa vào, vay mượn, thậm chí là ăn cắp về mặt trí tuệ từ nền tảng Kinh Thánh để có thể suy nghĩ một cách mạch lạc và sống một cách hợp lý. Do đó, nhà nhân văn thế tục người lập luận rằng không có điều tuyệt đối phải vay mượn từ các tiền đề Kinh Thánh để đánh giá bất cứ điều gì là đúng hay sai.
Gần đây, tôi đã thử một thí nghiệm đơn giản nhưng rất đáng lo, hướng tâm trí của mình suy nghĩ theo giả định rằng không có Chúa, và sau đó khám phá các hệ quả. Tôi mạnh mẽ khuyến khích không nên thực hiện thí nghiệm tâm trí này. Nó dẫn đến một nơi tăm tối không thể tránh khỏi, một vực thẳm tâm trí nơi không có gì trong cuộc sống có ý nghĩa, thực sự là nơi không có khả năng có được "ý nghĩa" cuối cùng. Ở đây, tất cả những gì chúng ta nghĩ là tốt, đúng, hợp lý, dễ hiểu và đẹp đẽ đều không có nền tảng để mang lại sự nhất quán cho những khái niệm này. Vì vậy, bản chất của mọi thứ tôi là và trải nghiệm trở nên bị giải cấu trúc một cách triệt để và tách rời khỏi ý thức của tôi về chúng. Cái "ý thức" dường như có thể hiểu được đó sau đó trở thành một sự bịa đặt không thể biện minh của chính trí tưởng tượng của tôi. Và rồi trí tưởng tượng đó ngừng có sự nhất quán trong chính nó. Về bản chất, thì, ý thức phức tạp của tôi trở thành một chuỗi phản ứng hóa học tinh vi không thể giải thích, không dựa trên lý trí và không có ý nghĩa nội tại. "Ý nghĩa" trong bất kỳ ý nghĩa siêu việt nào cũng là một khái niệm vô nghĩa.
Là những người thử nghiệm trong cuộc hành trình của chủ nghĩa vô thần nhất quán, chúng ta sẽ kết luận rằng chính những "người vô thần" bị đẩy đến tuyệt vọng, khi họ chấp nhận những kết luận không thể chịu đựng được từ những tiền đề của họ, là những nhà tư tưởng vô thần nhất quán duy nhất với lòng dũng cảm của niềm tin của họ. Những người bình tĩnh tuyên bố mình là người vô thần thực ra đang từ chối kết luận của những niềm tin mà họ tuyên bố, kìm nén điều mà họ biết sâu thẳm là sự thật (rằng Thượng Đế tồn tại) - chính là điểm mà Phao-lô đề cập trong Rô-ma 1:18-25.
Nhà văn Martin Amis đã kể lại một câu hỏi mà nhà văn Nga Yevgeni Yevtushenko đã hỏi Sir Kingsley Amis: "Có phải bạn là một người vô thần không?" Amis trả lời, "Có. Nhưng còn hơn thế nữa. Bạn thấy đấy, tôi ghét Ngài." Xa rời khả năng phủ nhận sự tồn tại của Thượng Đế, ông đã thừa nhận cả sự tồn tại của Thượng Đế và sự thù địch của chính mình đối với Ngài.
Amis không phải là người duy nhất. Không một hiệp sĩ của Vương Quốc, cũng như bất kỳ ai trong chúng ta, có thể thoát khỏi việc chúng ta là hình ảnh của Thượng Đế (dù có bị cắt xén). Vì vậy, chúng ta không bao giờ có thể phủ nhận [Deus] mà chúng ta là hình ảnh của Ngài. Vì Thượng Đế đã đặt một gánh nặng lên chúng ta: “Ngài đã đặt sự vĩnh cửu vào lòng người” (Truyền đạo 3:1). Như Augustine đã nói, tấm lòng chúng ta không ngơi nghỉ cho đến khi chúng ta tìm thấy sự nghỉ ngơi ở nơi Ngài.
Vậy tại sao Kinh Thánh không đặt câu hỏi, "Có một Thượng Đế không?" Bởi vì câu đầu tiên của Kinh Thánh đã trả lời: “Ban đầu, Đức Chúa Trời..."
Tiến sĩ SINCLAIR B. FERGUSON
Thánh Kinh | Khoa Học & Niềm Tin | Tiến Hóa Hay Sáng Tạo | Bài Mới Đăng
Tin Lành nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến. (Mathiơ 24:14)