NHỮNG BÀI HỌC THUỘC LINH TRONG CÂU CHUYỆN TÌNH CỦA RU-TƠ
BÀI BA MƯƠI BA
(Ru-tơ 4:4-5)
Vì cớ tội lỗi, thế gian nầy bị ở dưới sự rủa sả của Đức Chúa Trời và sẽ bị hủy diệt. Nhưng lạ thay, có một Đấng cứu chuộc đã đến để chuộc lại đất nầy, đó là Chúa Cứu Thế Giê-xu. Cơ hội chuộc lại sản nghiệp trước tiên được ban cho nhân loại. Vâng, ngoại trừ việc chịu đựng cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời thay cho người đồng loại, con người rất muốn trở thành người chuộc sản nghiệp. Đây chỉ là giả thuyết mà thôi, bởi vì không cách nào chúng ta có thể tách rời việc chuộc đất đai và việc chuộc nhân loại.
Đức Chúa Trời đã sắp đặt trường hợp giả thuyết nầy, bởi vì trước tiên, người bà con kia là hình bóng về nhân loại được hỏi rằng: Ngươi có muốn chuộc sản nghiệp cho Na-ô-mi không? Chúng ta thấy người kia sẵn sàng làm điều đó, ông nói trong phần cuối của câu 4: "Tôi sẽ chuộc". Chúng ta hiểu tại sao ông nói như thế, bởi vì miếng đất đó sẽ thuộc về ông, mặc dù chỉ trên danh nghĩa của Ê-li-mê-léc và Na-ô-mi nhưng ông sẽ là người làm chủ.
Bản chất tự nhiên của con người là yêu mến những vật thọ tạo. Họ tìm thấy sự hy vọng nơi vật thọ tạo, họ nghĩ ra đủ mọi cách có thể làm được để làm cho vật thọ tạo nầy tồn tại mãi mãi. Chúng ta thấy được điều nầy qua sự nóng lòng mong muốn của những người không muốn phung phí nguồn tài nguyên trên đất. Có nhiều người thật ra làm hại cho con người chỉ để cứu những ổ chim. Nhân loại thật sự chăm chú vào quả đất nầy, vì vậy người bà con kia nói rằng: "Tôi sẽ chuộc". Ông ta đã thật sự nói thay cho cả nhân loại.
Nhân loại thật sự yêu mến thế giới nầy vì đây là nơi mà họ nghĩ rằng họ sẽ tìm được sự an ninh, là nơi họ làm ra tiền bạc, là nơi cung cấp sự an ủi cho họ, họ có thể hi sinh mạng sống cho đất của họ. Thực tế, quốc gia nầy có chiến tranh với quốc gia khác vì để bảo vệ đất đai của họ. Đến giờ phút nầy sự việc trông có vẻ dễ dàng cho người bà con kia nên ông nói: Vâng tôi sẽ chuộc. Nhưng có việc khác bao gồm trong việc chuộc đất đai nầy. Vì vậy trong câu 5, Bô-ô nói với người bà con kia phần sau của toàn bộ vấn đề. "Bô-ô lại nói: Khi mua ruộng bởi tay Na-ô-mi, anh cũng phải mua luôn bởi Ru-tơ, người Mô-áp, vợ của kẻ chết, để nối danh của kẻ chết cho sản nghiệp người".
Đức Chúa Trời đã đặt ra một luật lệ trong Phục-truyền Luật-lệ Ký, chúng ta đã đọc rồi nhưng sẽ đọc lại nữa bởi vì đây là phần quan trọng để hiểu được việc đang xảy ra ở đây. Phục-truyền Luật-lệ Ký 25:5, "Khi anh em ruột ở chung nhau, có một người chết không con, thì vợ của người chết chớ kết đôi cùng người ngoài; anh em chồng phải đi đến cùng nàng, cưới nàng làm vợ, y theo bổn phận của anh em chồng vậy. Con đầu lòng mà nàng sanh ra sẽ nối danh cho người anh em chết, hầu cho danh của người ấy chớ tuyệt khỏi Y-sơ-ra-ên."
Theo luật lệ nầy, trong gia đình của người Y-sơ-ra-ên nếu người chồng chết và nếu người đó có con thì danh người sẽ tồn tại qua đứa nhỏ nầy. Nó có thể lớn lên, lập gia đình và có con cái để danh đó được lưu truyền. Nhưng nếu người chồng trong gia đình chết không con thì dòng dõi của người đó sẽ chấm dứt, vợ của người không thể nào tự sanh con được. Cho nên, theo luật nầy thì người bà con gần là anh em chưa lập gia đình phải cưới người đàn bà góa là vợ của người chết. Đứa con được sanh ra sẽ mang tên của người anh em đã chết hầu cho dòng dõi của người chết được tiếp tục lưu truyền.
Ý kiến đó cũng hay nếu người đàn bà góa đó còn hấp dẫn và người anh em đó có thể thương được. Nhưng giả sử người đàn bà góa đó không được người anh em thương thì sao? Xin nhớ rằng hôn nhân là một giao ước lâu dài. Bạn không thể lập gia đình một thời gian rồi ly dị, bạn phải ở với nhau cho đến khi sự chết phân cách hai người. Bạn và người phối ngẫu của bạn phải tuyên hứa sẽ ở với nhau trọn đời. Người anh em cưới đàn bà góa nầy cũng vậy. Anh ta không thể cưới ai được nữa, có nghĩa rằng quyết định về việc cưới ai không còn thuộc về anh ta. Anh phải cưới vợ góa của anh em mình. Thường thường đây là một ý kiến không hấp dẫn chút nào.
Chúng ta thấy một thí dụ trong Sáng-Thế Ký 38. Giu-đa có ba đứa con trai là Ê-rơ, Ô-nan, Sê-la. Ê-rơ cưới vợ, nhưng vì "độc ác trước mặt Đức Giê-hô-va nên Ngài giết người đi". Giu-đa nhận biết luật lệ nầy cho nên bảo Ô-nan là đứa con kế còn độc thân đến cùng Ta-ma là vợ góa của Ê-rơ để cưới nàng thay cho Ê-rơ. Chúng ta đọc trong Sáng-thế Ký: "Giu-đa bèn biểu Ô-nan rằng: Con hãy lại gần vợ anh con, kết bạn cùng nàng như em chồng, đặng nối dòng dõi cho anh. Ô-nan biết rằng dòng dõi nầy sẽ chẳng thuộc về mình, nên đương khi đến cùng nàng, thì làm rơi rớt xuống đất, để đừng sanh dòng dõi cho anh." Nói vắn tắt, Ô-nan từ chối làm người chuộc cho anh mình.
Ô-nan hành động giống như toàn thể nhân loại hành động. Khi chúng ta được yêu cầu hi sinh đời sống mình cho người đồng loại thì chúng ta không sẵn sàng để làm điều nầy. Chúng ta tìm thấy cùng một trường hợp như vậy trong Ru-tơ chương 4. Người bà con gần kia, không được biết tên, đại diện cho cả nhân loại, được Bô-ô bảo rằng: Khi anh mua ruộng đó thì anh cũng phải mua luôn người đàn bà Mô-áp, bị rủa sả, vợ của kẻ chết là Mạc-lôn. Anh phải cưới nàng làm vợ và tạo ra dòng dõi nối danh cho Mạc-lôn, Ê-li-mê-léc và Na-ô-mi hầu cho dòng dõi họ có thể tồn tại mãi mãi qua cuộc hôn nhân giữa anh và Ru-tơ.
"Chao ôi! đây là vấn đề hoàn toàn khác hẳn. Trở thành chủ của thửa ruộng tốt, thu hoa lợi ra từ nó, cuộc sống sẽ được bảo đảm là một việc, nhưng việc khác, tôi phải cưới người đàn bà Mô-áp bị rủa sả nầy, anh đang đòi hỏi tôi làm việc gì vậy?" Bạn có thấy được nan đề đang mở ra ở đây không? Người bà con kia phản ứng lại như thế nào trong câu 6: "Người có quyền chuộc lại đáp rằng: Nếu vậy, tôi không chuộc lại được, e phải hủy hoại sản nghiệp của mình; xin hãy lấy về cho anh quyền chuộc lại của tôi, vì tôi không thế chuộc được." Nói cách khác, ông nói: Tôi không muốn cưới Ru-tơ.
Chúng ta có thể đoán người bà con kia đang nghĩ thế nầy: "Nếu tôi cưới Ru-tơ, xin nhớ rằng Ru-tơ là người Mô-áp bị rủa sả không được vào nhà hội cho đến đời thứ mười, tôi cũng sẽ bị rủa sả giống như nàng, rất có thể tôi sẽ không được vào nhà hội nữa. Tôi đã có dự định khác, tôi đang thương một người và muốn lập gia đình với người đó. Tôi có sản nghiệp của riêng tôi, tôi muốn có con mang tên riêng của tôi. Tại sao tôi phải hy sinh trọn đời tôi cưới người đàn bà góa bị rủa sả nầy chỉ để nối danh cho người anh em tôi đã chết? Đòi hỏi nầy thật là quá đáng! tôi không thể làm được". Đó là bức tranh về lịch sử mà chúng ta thấy được trải ra. Nhưng bức tranh về thuộc linh mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta là gì?
Trước hết, hãy xem xét Đức Chúa Trời muốn nói gì về vấn đề sanh con để nối danh cho người chết. Đức Chúa Trời dựng nên con người để tồn tại đời đời trên trái đất nầy. A-đam được bảo rằng: "nhưng về cây biết điều thiện và điều ác thì chớ hề ăn đến; vì một mai ngươi ăn chắc sẽ chết." Nói cách khác, nếu ngươi không vâng lời ta, nếu ngươi chống nghịch lại ta thì ta sẽ diệt ngươi, ta sẽ làm cho đời ngươi chấm dứt. Thật vậy, Kinh Thánh bày tỏ rằng những ai đi vào địa ngục sẽ không còn nhớ đến nữa, danh của họ sẽ bị chấm dứt.
Nhân loại được dựng nên theo ảnh tượng của Đức Chúa Trời và thông công với Ngài. Ngài là Đấng Hằng Hữu cho nên chúng ta cũng được dựng nên để sống trong sự hiện diện của Ngài đời đời. Nhưng vì cớ tội lỗi của chúng ta, tên của chúng ta sẽ bị truất khỏi, dòng dõi của chúng ta sẽ chấm dứt. Khi Đức Chúa Trời đặt ra luật lệ: nếu người anh chết không con, thì người em phải cưới người đàn bà góa để nối danh của anh mình như chúng ta thấy trong Phục-truyền Luật-lệ Ký 25:5-6, thì Ngài ban cho chúng ta một hình bóng về tính chất của sự cứu rỗi mà Ngài sẽ cung cấp.
Đức Chúa Trời sẽ dấy lên một người cứu chuộc để cưới đàn bà góa của gia đình những người chết nầy, người đó sẽ thay cho gia đình người chết tạo ra dòng dõi để thừa hưởng cơ nghiệp đời đời. Mạc-lôn, Ê-li-mê-léc đã chết, Na-ô-mi và Ru-tơ là những đàn bà góa bụa. Họ là hình ảnh của nhân loại. Chúng ta chết trước mặt Đức Chúa Trời, chúng ta góa bụa, nếu không có chồng chúng ta không thể nào có con nối dõi được. Chúng ta là góa bụa của Đức Chúa Trời, chúng ta không còn có mối tương giao với Ngài nữa.
Tương lai của nhân loại không gì khác hơn là ở trong địa ngục đời đời, nhưng Đức Chúa Trời đã cung cấp một Đấng Cứu Chuộc là Chúa Cứu Thế Giê-xu. Ngài đến để lập ra dòng dõi hầu cho chúng ta là những người góa bụa, người chết về thuộc linh có được cơ nghiệp. Ngài làm điều nầy bằng cách cưới chúng ta. Chúng ta trở nên vợ hứa của Ngài, được trở lại làm thành viên trong gia đình của Đức Chúa Trời. Ngài ban cho chúng ta tên gọi và cơ nghiệp, Ngài ban cho chúng ta sự sống đời đời, đó là điều được bày tỏ ra ở đây.
Khi Đức Chúa Trời ra mạng lệnh cho con người phải hy sinh đời sống mình cho người đồng loại thì nhân loại không muốn làm điều đó. Con người rất ích kỷ, họ có dự định riêng của họ. Họ chỉ quan tâm đến những việc họ có thể làm được trong đời sống nầy để mang lại quyền lợi cho chính họ mà thôi. Vâng, dưới ân điển của Chúa, Ngài ngăn chận tội lỗi trên thế gian nầy nên chúng ta thấy có những sự tử tế, tình thương giữa con người với nhau, nhưng bản chất tự nhiên của con người chỉ quan tâm đến cá nhân họ mà thôi. "Vì thật là tự trong, tự lòng người mà ra những ác tưởng, sự dâm dục, trộm cướp, giết người" (Mác 7:21).
Con người có thể làm bất cứ điều gì để đạt được điều họ mong muốn kể cả giết người, ghen ghét, nói xấu người khác. Đó là bức tranh về con người mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta. Con người không muốn để cơ nghiệp của họ qua một bên, họ không muốn sự nghiệp của họ bị hủy hoại. Đó là tại sao chúng ta thấy nhiều sự thù ghét, giận dữ, tranh chiến; nhiều vụ giết hại khủng khiếp xảy ra trên thế giới; nhiều vụ tà dâm... tất cả cũng vì con người muốn đạt điều họ muốn để thỏa mãn lòng tham muốn của họ.
Khi một người đàn ông mời gọi một người đàn bà cùng phạm tội tà dâm với anh ta, có thể anh ta tự bào chữa rằng anh ta yêu người nữ nầy, và cô ta cũng yêu lại anh nữa cho nên không ai làm hại ai cả. Nhưng thật ra anh đang đòi hỏi người nữ nầy phạm tội tà dâm trước mặt Đức Chúa Trời, phạm tội phản nghịch chống lại Đức Chúa Trời. Anh ta đang làm cho người nữ nầy rơi vào cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời và trở thành đối tượng cho địa ngục chỉ vì anh muốn thỏa mãn sự tham muốn xác thịt ích kỷ của anh qua mối liên hệ tà dâm nầy. Ở đây không có chút gì gọi là tình yêu cả, chỉ đơn giản thỏa mãn sự tham muốn của chính anh ta mà thôi. Anh ta không thèm lo ngại rằng bởi làm như vậy anh sẽ gây cho người nữ nầy phải đối diện với ngôi phán xét của Đức Chúa Trời. Đây chỉ là điều trái nghịch lại với tình yêu, đây là điều con người muốn, đây là cơ nghiệp của họ.
Đức Chúa Trời bảo con người yêu thương người đồng loại của mình, nghĩa là chúng ta không nên có ý nghĩ tà dâm với bất cứ ai bởi vì khi chúng ta yêu thương nhau, chúng ta sẽ mong muốn điều tốt nhất cho nhau và sẽ không dự phần vào việc khích lệ người khác phạm tội. Bạn có thấy sự trái ngược với điều đó trong câu chuyện ở đây không? Đó là bức tranh được mở ra cho chúng ta trong câu 6, "Người có quyền chuộc lại đáp rằng: Nếu vậy, tôi không chuộc lại được". Ông ta không thể chuộc Ru-tơ, ông không thể mua nàng bởi vì, trước hết ông đang chống nghịch lại Đức Chúa Trời, không muốn làm điều nầy; thứ hai, ông có tội lỗi của chính ông cho nên ông không đủ tiêu chuẩn để làm. Lời tuyên bố của người bà con kia: "Tôi không chuộc lại được" là một lẽ thật thuộc linh.
Chúng ta không thể chuộc được cho nên chúng ta phải tìm cho ra một người có thể chuộc. Ngợi khen Đức Chúa Trời, Chúa Cứu Thế Giê-xu là người chuộc đó. Bài học tới chúng ta sẽ thấy điều gì xảy ra cho người bà con đã từ chối làm người chuộc sản nghiệp: Ông cởi giày ông ra. Chúng ta sẽ xem xét việc nầy có ý nghĩa gì liên quan đến sự cứu rỗi của chúng ta.
"Chẳng có người nào chuộc được anh em mình, hoặc đóng giá chuộc người nơi Đức Chúa Trời, hầu cho người được sống mãi mãi, chẳng hề thấy sự hư nát." Thi Thiên 49:7-8
Thánh Kinh | Bài Học Kinh Thánh | Đời Sống & Đức Tin | Tìm Hiểu Tin Lành
Tin Lành nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến. (Mathiơ 24:14)