Trang Bìa > Bài Học Kinh Thánh > Sách Rutơ > Bài 7 (Ru-tơ 2:3)  


NHỮNG BÀI HỌC THUỘC LINH TRONG CÂU CHUYỆN TÌNH CỦA RU-TƠ

BÀI BẢY
(Ru-tơ 2:3)

Chúng ta sẽ tiếp tục bài học về câu chuyện tình đẹp nầy được chép lại cho chúng ta trong sách Ru-tơ. Chúng ta đã thấy thế nào người con gái Mô-áp tên Ru-tơ bước vào gia đình của Na-ô-mi, và sau khi trở thành góa phụ cũng như Na-ô-mi, họ đã rời bỏ xứ Mô-áp, trở về Bết-lê-hem là quê hương của Na-ô-mi. Trong đoạn 2, chúng ta được giới thiệu về một người bà con của Na-ô-mi, người bà con đó tên là Bô-ô. Câu 1, Bô-ô được giới thiệu là một người bà con có quyền thế và giàu như chúng ta đã học trong bài học vừa rồi chớ không được giới thiệu như là một người cứu chuộc.

Chúa Cứu Thế là người bà con của chúng ta vì Ngài mang vào thân xác của con người. Ngài cũng là người bà con của chúng ta, bởi vì Ngài là Đức Chúa Trời, chúng ta được dựng nên theo hình ảnh của Đức Chúa Trời, chúng ta là con cái của Ngài. Ngay cả chúng ta có tội, ngay cả chúng ta chống nghịch lại Ngài, chúng ta không có mối liên hệ gì với Chúa, chúng ta là khách lạ vì cớ tội lỗi của chúng ta. Nhưng Chúa là người bà con của chúng ta trong ý nghĩa chúng ta được dựng nên theo ảnh tượng của Ngài. Dĩ nhiên, Ngài có quyền thế và giàu có, tự Ngài là Đấng vô hạn, Ngài là Vua của các vua, là Chúa của các chúa, Ngài giàu có vô tận, cả thế gian đều thuộc về Chúa. Ngài là Đấng ban cho mọi điều tốt lành và những món quà hoàn hảo.

Ru-tơ sẽ vào trong sở ruộng của Bô-ô để mót lúa. Cho tôi nói thêm một ít về công việc mót lúa. Chúng ta đọc trong Kinh Thánh, Lê-vi-ký 19:9, "Khi các ngươi gặt lúa trong xứ mình. chớ có gặt đến cuối đầu đồng, và chớ mót lại những bông còn sót; các ngươi chớ cằn mót nho mình, đừng nhặt những trái rớt rồi, hãy để cho mấy người nghèo và kẻ khách: Ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi." Một câu nữa cũng giống như vậy, Lê-vi-ký 23:22, "Khi các ngươi gặt lúa trong xứ mình, chớ gặt tận đầu đồng, và chớ mót lúa sót lại; hãy để phần đó cho người nghèo và cho kẻ khách ngoại bang. Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi." Thêm một câu nữa cũng bày tỏ điều nầy, trong Phục-truyền Luật-lệ-ký 24:19, "Khi ngươi gặt trong đồng ruộng, quên một nắm gié lúa ở đó, thì chớ trở lại lấy. Nắm gié ấy sẽ về phần khách lạ, kẻ mồ côi, và người góa bụa, hầu cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban phước cho ngươi trong mọi công việc của tay ngươi làm." Chúng ta thấy Chúa đã đưa ra một hình bóng ở đây và Ru-tơ là người làm thành hình bóng đó. Trước khi tôi giải thích điều nầy, chúng ta hãy đọc thêm vài câu nữa. Phục-truyền Luật-lệ-ký 24:21-22, "Khi ngươi hái nho mình, chớ mót chi còn sót lại; ấy sẽ về phần khách lạ, kẻ mồ côi, và người góa bụa. Khá nhớ rằng mình đã làm tôi mọi trong xứ Ê-díp-tô; bởi cớ ấy, ta dặn biểu ngươi phải làm như vậy." Trong ngôn ngữ đó chúng ta tìm thấy ý của Chúa muốn nói ở đây. Nói theo lịch sử, Y-sơ-ra-ên có lần rất nghèo, theo nghĩa thuộc linh là mồ côi, không có ai bênh vực lý lẽ cho họ, họ là tôi mọi trong xứ Ê-díp-tô, họ rất mừng khi được cho phép mót lúa hoặc lượm lấy những gì còn sót để có thể duy trì sự sống của họ. Rồi Đức Chúa Trời đã đem họ ra khỏi xứ Ê-díp-tô bằng cánh tay quyền năng của Ngài, Đức Chúa Trời trở nên Đấng cứu chuộc của họ. Ngài đã cứu họ ra khỏi vòng nô lệ trong xứ Ê-díp-tô, họ trở nên dân tộc của Ngài. Bởi vì Đức Chúa Trời đã đối đãi với họ quá nhân từ cho nên họ cũng phải đối lại với những người khách lạ, mồ côi, góa bụa, như Ngài đã phán dặn. Họ đã được quá nhiều ơn phước từ Đức Chúa Trời cho nên họ phải chắc rằng phải có gì còn sót lại cho những người nghèo.

Đây là hình ảnh thực tế rằng chúng ta có Tin Lành. Chúng ta được Đức Chúa Trời cứu nên chúng ta cũng phải nghĩ đến những người bên ngoài, là khách lạ đối với thân thể của Đấng Christ, những người xa lạ, góa bụa, chưa được Chúa Giê-xu cưới. Ngài chưa phải là chàng rể, là chồng của họ. Khi chúng ta được cứu, chúng ta phải chắc là có đồ ăn thuộc linh cho những người không có, những người đang tìm kiếm sự nuôi dưỡng thuộc linh.

Có một thí dụ rất đẹp song song với điều nầy, chúng ta đọc trong Ma-thi-ơ đoạn 15 về người đàn bà Ca-na-an, câu 22-28: "Xảy có một người đàn bà xứ Ca-na-an, từ xứ ấy đến, mà kêu lên rằng: Lạy Chúa, là con cháu vua Đa-vít, xin thương xót tôi cùng! Con gái tôi mắc quỉ ám, khốn cực lắm. Nhưng Ngài chẳng đáp một lời. Môn đồ bèn đến gần, cố nài xin rằng: Xin thầy truyền cho đờn bà ấy về, vì người kêu van ở đằng sau chúng ta. Ngài đáp rằng: Ta chịu sai đến đây, chỉ vì các con chiên lạc mất của nhà Y-sơ-ra-ên đó thôi. Song người đờn bà lại gần, lạy Ngài mà thưa rằng: Lạy Chúa, xin Chúa giúp tôi cùng! Ngài đáp rằng: Không nên lấy bánh của con cái mà quăng cho chó con ăn. Người đờn bà lại thưa rằng: Lạy Chúa, thật như vậy, song mấy con chó con ăn những miếng vụn trên bàn chủ nó rớt xuống. Ngài bèn phán rằng: Hỡi đờn bà kia, ngươi có đức tin lớn; việc phải xảy ra theo ý ngươi muốn! Cũng một giờ đó, con gái người liền được lành." Người đàn bà Ca-na-an nầy là hình bóng về thuộc linh của tất cả những người chưa được cứu, những người ở bên ngoài sự sung túc bình thường của dân Y-sơ-ra-ên, không có mối liên quan với Đức Chúa Trời. Bất cứ ai ngoài dân Y-sơ-ra-ên là góa bụa, nghèo nàn về thuộc linh. Chúng ta là khách lạ giống như những người mót lúa trong ruộng, mùa gặt chính thì thuộc về dân Y-sơ-ra-ên.

Chúa Giê-xu đưa ra một thí dụ qua người đàn bà Ca-na-an, khi Ngài nói đồ ăn thuộc về nhà Y-sơ-ra-ên, dĩ nhiên, Ngài thử đức tin của bà để phát triển đức tin đó. Thật ra Ngài biết rõ những điều dạy trong Kinh Thánh là phải để dành lại cho những người nghèo, khách lạ và góa bụa. Ngài sẽ không bao giờ từ chối yêu cầu của người đàn bà Ca-na-an nầy trong cảnh ngộ của bà, vì Ngài không bao giờ đi ngược lại với điều răn của chính Ngài. Nhưng ở đây hình như Ngài làm ngược lại những điều răn nầy khi nói rằng không có gì cả cho bà. Ngài làm như vậy chỉ để phát triển và phô bày ra đức tin của bà. Ngài tạm thời hành động giống như không có gì cho bà, như Ngài không thể làm gì cho bà. Ngài gọi bà là chó khi Ngài nói: "Không nên lấy bánh của con cái mà quăng cho chó con ăn." Chó vào thời đó bị xem rất thấp, không bằng con vật nuôi trong nhà, chắc chắn là hoàn toàn khác xa về giai cấp đối với những người ngồi chung quanh bàn. Rõ ràng là Ngài đặt bà ngang hàng với chó, người không có phần gì với dân Y-sơ-ra-ên, người bị rủa sả, bị xua đuổi. Ngài đơn giản đặt bà vào cùng hạng với Ru-tơ, người Mô-áp, vì người Mô-áp đã bị rủa sả.

Vâng! Đó chính là địa vị của mỗi chúng ta trước khi chúng ta được cứu. Chúng ta bị Đức Chúa Trời rủa sả, theo ngôn ngữ của Thánh Kinh, chúng ta là chó. Chúng ta không có phần gì với dân Y-sơ-ra-ên, chúng ta không xứng đáng gì cả. Chú ý chỗ nầy, "Người đờn bà lại thưa rằng: Lạy Chúa, thật như vậy..." Nói cách khác, tôi không ra gì cả, tôi chỉ là con chó, tôi không có gì để phô trương. Bà bắt đầu nhìn nhận rằng Ngài là Chúa, bà sẵn sàng vâng lời Chúa, sẵn sàng nhìn lên Ngài là một nguồn giúp đỡ duy nhất. Đây là hình ảnh của những người được sanh lại đến với Chúa Giê-xu để tìm kiếm sự cứu rỗi. Người đó nhận ra rằng đời sống thuộc linh của mình bị phá sản, người đó nhận ra rằng mình không ra gì. Đó là cách mà chúng ta khi chưa được cứu đến với Chúa, chỉ đơn giản tin cậy Chúa Giê-xu là Cứu Chúa.

Rồi bà nói: "Song mấy con chó con ăn những miếng bánh vụn trên bàn chủ nó rớt xuống." Bạn thấy không? Đó hình ảnh của những người mót lúa trong ruộng thời Cựu ước, những người nghèo, góa bụa, khách lạ, Những người ở bên ngoài ơn phước mà dân tộc của Chúa nhận được, họ vẫn có thể đi mót trong ruộng, cũng còn sót một ít cho họ. Người đàn bà Ca-na-an nầy đang diễn tả lại luật lệ của Cựu ước, dầu rằng bà không nhận ra. Dĩ nhiên, bà sẵn sàng ăn những miếng vụn trên bàn rớt xuống như là chó, như là người bị rủa sả. Trong bối cảnh nầy sự cứu rỗi đã đến với bà bởi vì Chúa Giê-xu nói: "Ngươi có đức tin lớn".

Đức tin là quà tặng của Đức Chúa Trời ban cho chúng ta để chúng ta có được sự cứu rỗi. Khi chúng ta gieo mình vào chân Chúa, chúng ta đặt sự tin cậy của mình nơi Ngài, đây là con đường đến sự cứu rỗi. Bạn có thể thấy sự song song rất đẹp ở đây về Ru-tơ, người Mô-áp. Ru-tơ là một người bị rủa sả, cô vào trong ruộng để mót, "...theo sau kẻ mà con có thể tìm thấy ân điển." Người đàn bà Ca-na-an tìm thấy ân điển từ nơi Chúa Cứu thế Giê-xu, bà được vinh hạnh trực tiếp đến với Chúa Giê-xu và tìm thấy ân điển. Qua ngôn ngữ của Chúa Giê-xu chúng ta biết rằng bà đã được sanh lại, là hình ảnh của những người được sanh lại.

Chúng ta thấy trong đoạn 2, Đức Chúa Trời đã sắp đặt ở đây hình ảnh của một người đàn bà góa, nghèo, khách lạ. Người có đủ các tiêu chuẩn được phép mót lúa trong ruộng như đã chép trong Lê-vi-ký đoạn 19, 23 và Phục truyền Luật lệ ký đoạn 24. Theo bối cảnh lịch sử thì Ru-tơ được phép mót lúa hầu cho cô có thức ăn để nuôi sống cô và Na-ô-mi về thể xác. Nhưng trong ý nghĩa sâu hơn, trong lẽ thật thuộc linh lạ lùng mà Đức Chúa Trời mở ra cho chúng ta xem, Ru-tơ mót lúa trong ruộng là hình ảnh của những người tìm kiếm sự cứu rỗi, tìm kiếm Cứu Chúa cho mình. Cô đang đến trước bàn của Chúa Cứu Thế Giê-xu giống như người đàn bà Ca-na-an làm, cô đến để tìm một người mà cô có thể tìm thấy ân điển. Cô dùng ngôn ngữ thuộc về câu chuyện tình trong lịch sử chỉ muốn nói là cô hi vọng sẽ tìm được người nào đó tỏ ra một chút thương hại cô, nhưng cô chọn ngôn ngữ nầy dưới sự hướng dẫn của Đức Thánh Linh để thành ra một lời tuyên bố rất đẹp về những người tìm kiếm sự cứu rỗi. Cô chỉ đi ra ngoài để mót lúa, chỉ ăn những miếng bánh vụn từ bàn chủ rớt xuống.

Khi chúng ta đến với Chúa để tìm sự cứu rỗi, chúng ta không đòi hỏi gì từ nơi Đức Chúa Trời, chúng ta không nói: Chúa ơi, Chúa đã dựng nên chúng con, cho nên bây giờ Chúa phải cung cấp cho chúng con một sự cứu rỗi tuyệt vời, Chúa phải làm cho chúng con trở nên con cái của Chúa, Chúa phải phục hồi địa vị của chúng con lại trước mặt Chúa, Chúa phải làm điều này, Chúa phải làm điều khác... Không, chúng ta không đến với Chúa bằng cách đó, chúng ta đến một cách khiêm nhường như người đàn bà Ca-na-an hay là Ru-tơ, người Mô-áp. Chúng ta tìm kiếm một miếng vụn, chúng ta tìm kiếm sự lượm mót, một chút xíu bánh thuộc linh ở đây hay ở đằng kia. "Vì Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, mà ban ơn cho kẻ khiêm nhường." Phi-e-rơ 5:5b. Đây là cách chúng ta đến cùng Đức Chúa Trời, phải thật là khiêm nhường.

Hãy nhớ trong Phi-líp 4:6, Chúa nói cho chúng ta là những người tin nhận Ngài, chúng ta không nói với Chúa, "Ôi! Chúa ơi, Chúa phải giải quyết vấn đề khó khăn nầy." Kinh Thánh chép: "...nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin..." Chúng ta nài xin trước mặt Chúa, chúng ta không đến để đòi hỏi, mà khẩn cầu. Chúng ta hoàn toàn lệ thuộc vào bất cứ điều gì Chúa ban cho, chúng ta đơn giản chỉ là một người nghèo. Chúng ta chỉ nài xin Ngài: Cha ôi, nếu có thể được... Chúng con không xứng đáng, nhưng đây là nhu cầu của chúng con, bất cứ điều gì Chúa ban cho chúng con là nhiều hơn sự xứng đáng của chúng con. Đây là cách chúng ta đến cùng Chúa, đây phải là thái độ của chúng ta trước mặt Ngài. Khi chúng ta học xong câu chuyện tình của sách Ru-tơ nầy, chúng ta sẽ thấy thêm nữa rằng đây là cách mà chúng ta đứng trước mặt Đức Chúa Trời.

Chúng ta thấy Ru-tơ ở đây đang chuẩn bị đi vào ruộng của người nào đó để cô có thể mót một ít lúa, hầu cho cô và bà mẹ chồng nghèo góa bụa là Na-ô-mi có thể có thêm sức lực về thể xác. Nhưng trong sự lựa chọn ngôn ngữ của cô, cô là hình ảnh của những người nhận ra rằng tình trạng thuộc linh của mình bị phá sản, những người nhận ra rằng không có cách nào tìm thấy sự sống đời đời. Chúng ta không có sự sống đời đời khi chúng ta ở ngoài Chúa Cứu thế Giê-xu. Chúng ta cố gắng tìm kiếm một cánh đồng, chúng ta cố gắng tìm kiếm một tin lành mà chúng ta có thể tìm thấy ai đó ban ân huệ trên chúng ta. Chỉ có cánh đồng, chỉ có Tin Lành mà chúng ta có thể tìm thấy sự cứu rỗi đó là Tin Lành của Chúa Cứu thế Giê-xu. Bởi vì chỉ một mình Ngài là người bà con có quyền thế và giàu, như Bô-ô, chỉ một mình Ngài là Đấng trở nên người cứu chuộc của chúng ta. Khi chúng ta học sâu vào sách Ru-tơ chúng ta sẽ thấy điều nầy được mở rộng ra thêm.

"Vậy, Ru-tơ đi theo sau các con gặt mà mót trong một ruộng kia. Té ra may cho nàng gặp sở đất của Bô-ô, về họ hàng Ê-li-mê-léc." (Câu 3). Chú ý mấy chữ nầy: "Té ra may cho nàng gặp sở đất của Bô-ô..." Câu nầy được viết ra ở đây gần như là một chuyện ngẫu nhiên, một sự tình cờ cô đến sở đất của Bô-ô. Hãy nhớ, tại Bết-lê-hem có rất nhiều cánh đồng, lúc nầy là lúc bắt đầu mùa gặt, những đồng lúa bắt đầu chín, vì vậy những con gặt đang gặt trên hầu hết những đồng lúa nầy. Rất có thể cô sẽ đến những cánh đồng khác. Ở đây nói: "Té ra may cho nàng gặt sở đất của Bô-ô." Chúng ta sẽ tìm hiểu thêm trong bài học tới, xin Chúa ban phước cho bạn trong khi bạn tiếp tục tra xem Lời của Chúa.

"Các ngươi đã được lãnh không thì hãy cho không." Ma-thi-ơ 10: 8b

"Nhưng từ khi lòng nhơn từ của Đức Chúa Trời, là Cứu Chúa chúng ta, và tình thương yêu của Ngài đối với mọi người ta đã được bày ra, thì Ngài cứu chúng ta, không phải cứu vì việc công bình chúng ta đã làm, nhưng cứ theo lòng thương xót Ngài..." Tít 3:4,5.

Thánh Kinh | Bài Học Kinh Thánh | Đời Sống & Đức Tin | Tìm Hiểu Tin Lành

Tin Lành nầy về nước Đức Chúa Trời sẽ được giảng ra khắp đất, để làm chứng cho muôn dân. Bấy giờ sự cuối cùng sẽ đến. (Mathiơ 24:14)